20. Hãy can đảm và sống thực

Bác sĩ ngoại khoa mất 1 ngón tay
Vừa qua, một bà mẹ đăng ảnh con của mình dự thi Ảnh đẹp của bé, lượt xem và bình luận và thích hơn 1000. Nhưng thực ra ảnh đó không đẹp các bạn à. Bức ảnh chụp chân dung đứa bé còn chưa qua hậu kỳ, cháu cười tươi và điều đặc biệt là cháu bị sứt môi. Đấy là điều thu hút sự quan tâm và chia sẻ của mọi người.
Bức ảnh đẹp ở chỗ ý nghĩa của nó, tôi thấy nó đẹp vì 2 lý do: Sự can đảm của người mẹ dám nói cả thế giới rằng con chị ấy sinh ra có khiếm khuyết nhưng chị ấy rất yêu thương con mình và cháu hoàn toàn có thể sống một cuộc sống như bao trẻ khác. Lý do nữa, cháu bé chính là hình ảnh của tôi lúc sinh ra 28 năm về trước.

Tuổi thơ tôi đã không có nụ cười tươi trên khuôn mặt

Tôi đã có tuổi thơ gần như không có nụ cười tươi trên khuôn mặt, mẹ ẵm đi chợ phải che miệng vì sợ bị ghẹo, từng gây gỗ với bạn chỉ vì một ánh mắt hay một lời chọc ghẹo.
Tôi thích nói chuyện, diễn thuyết và ước mơ làm một thầy giáo, nhưng vì dị tật bẩm sinh ấy tôi đành lỡ hẹn. Nhưng tôi nhận ra đằng sâu bên trong ấy là sức trẻ nhiệt huyết của tôi, lần đầu cầm micro đứng trước trăm người chỉ để thông báo lịch học trong lớp đại học mà tôi đã run bần bật. May sao tôi nhận ra, tôi nói không rõ nhưng mọi người nghe được, nếu thi hát hay và phát âm chuẩn thì tôi không tham dự nhưng thi diễn đạt ý tưởng và nói khéo tôi sẽ tham gia.
Điều tôi nhận ra là tôi vẫn làm những điều như bao người khác làm vậy thôi. Nói không rõ nhưng lời nói có suy nghĩ và văn hoá còn hơn những người khác bình thường nhưng lời nói chua chát và bẩn thỉu.

Bác sĩ Ngoại khoa gặp khiếm khuyết ở bàn tay thì còn mổ được không?

Số phận đưa tôi gắn kết với nghề y, niềm đam mê của tôi là ngoại khoa Chấn Thương Chỉnh Hình, công việc mổ xẻ mà người khác nghĩ tới hay liên tưởng công việc phải dùng cơ bắp dữ lắm!
Cách đây vài tháng, vì mắc bệnh u xương, tôi lại phải đối mặt với quyết định khó khăn nhất, cắt bỏ ngón tay trỏ để ngăn ngừa bệnh tái phát- điều mà các chuyên gia không hề muốn thực hiện cho đồng nghiệp cũng như là học trò của họ.
Tôi cân đo và quyết liệt với lựa chọn của mình. Tôi định sẽ giấu chuyện này với bạn bè, họ hàng và người thân khác. Nhưng tôi không làm vậy, có gì phải xấu hổ hay mắc cỡ với bàn tay 4 ngón chứ? Bằng số còn lại tôi chơi piano, guitar tốt, chữ viết tôi đẹp hơn khối người, quan trọng tôi vẫn là một phẫu thuật viên chỉnh hình.
Anh em đồng nghiệp đều giúp đỡ tôi khi họ biết tôi rơi vào hoàn cảnh vậy, và tôi trả ơn họ bằng nỗ lực bản thân mình, mặt khác để chứng tỏ câu nói “bàn tay ta làm nên tất cả”, trong câu này không ai nhắc tới ngón tay, tôi còn đủ 2 bàn tay dù chỉ 9 ngón! Tôi sẽ làm được điều tôi muốn bằng chính đôi bàn tay và khối óc của mình.
Ngày mới tốt đẹp, thông điệp gởi cho các bạn và cho chính tôi: Hãy can đảm và sống thực với bản thân.
SG 27/8/15 – đúng 3 tháng sau phẫu thuật.
BS. Nguyễn Thái Duy
Bài viết khác cùng chuyên mục:

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*