Thực ra hôm nay sau khi dạy xong tôi ăn được miếng cơm và nằm vật ra hơn 1 tiếng. Đúng nghĩa là nằm vật, nghĩa là nằm ngủ say như chết, tới chừng thức giấc thì chân tay nhấc không lên.
Tôi cũng công nhận rằng, có những ngày mình bị mất phương hướng, tụt mood là điều không thể tránh khỏi. Và nhiều chuyện không vui cũng có thể xuất hiện cùng một lúc trong ngày.
Ví dụ chiều hôm nay nhận được cuộc gọi từ bệnh viện: “Duy ah, phòng làm việc của đơn vị em có thể tạm thời cho bệnh viện mượn đặt mấy máy xét nghiệm mới về phục vụ cho công tác chống dịch được không?”. “Vâng, được ạ, sẵn sàng vì mục tiêu chung cấp bách trước mắt”- Tôi trả lời. Và tất nhiên là thời gian tới cũng phải làm dự án trên đám mây tiếp với các bạn. Dịch bệnh này, triển khai một dịch vụ mới quả thật là nhiêu khê. Mới sáng đây thôi, cũng phải gởi lại một chị điều dưỡng về lại khoa lâm sàng để phục vụ công tác khám chữa bệnh, dù nhân sự ở trung tâm đang ít và cũng nhiều việc cần triển khai.
Tuy vậy, nhìn chung mình vẫn thấy rất may mắn hơn so với rất nhiều bạn bè, các anh chị cùng là bác sĩ trong đợt này.
– Trong khi các anh chị, bạn bè đang chiến đấu ở các khu vực hết sức nóng bỏng, làm việc các khu cách ly, ngày đêm đi lấy mẫu thì mình vẫn làm việc bình thường là dự án và dạy học. Dù việc mình làm có mệt vì giờ dạy dài và liên tục, số lượng sinh viên lại đông nhưng dẫu sao dạy học cũng là công việc mình yêu thích. Khác với các bạn đang phải làm một công việc nặng nhọc và nguy hiểm, lại không phải là công việc thường kỳ của các bạn.
– Trong khi mọi người đang chật vật với tình hình kinh tế, thì các lớp học của anhvanyds cũng diễn ra đều đặn, cũng nhờ dạy online lâu năm và có sự trợ giúp của đội ngũ giảng viên mà các lớp vẫn thường xuyên được khai giảng. Mình trân trọng điều này lắm. Hôm nay chi lương dạy học cho các giảng viên, mình không biết các bạn thấy vui không nhưng mình rất vui. Ước mong của mình là sau này mỗi tháng có thể ký chi lương cho thật nhiều người nữa cơ. Mình vẫn cứ chờ và mơ tới ngày đó.
Thật là rất khó để diễn tả hết tâm trạng mình lúc này, vì lâu ngày quá não bộ cũng cần có chút lộn xộn để báo động rằng nó cần nghỉ ngơi. Những ý nghĩ cùn cạn thoáng hiện rồi mất đi theo con chữ, tuy vậy mình vẫn muốn note lại những điều cảm thấy biết ơn mỗi ngày.
– Biết ơn ba mẹ, ông bà nội ngoại của hai con đang yêu thương bảo bọc chúng. Tụi trẻ sống xa ba mẹ, ông bà là cực nhất. Không biết làm sao để báo đáp hết công ơn của ba mẹ, đã vậy giờ còn giữ hai đứa nhỏ cho hai vợ chồng.
– Biết ơn những cô cậu học trò, cuối giờ chỉ bằng hành động nhỏ nhắn cảm ơn anh vì bài học “cám ơn anh Duy, bài học bổ ích lắm ạ. Chúc mọi người ngủ ngon”, bật mic lên “em chào thầy”, những hành động nhỏ ấy là nguồn năng lượng tiếp thêm cho mình biết bao nhiêu sinh lực để cố gắng vượt qua những khó khăn vất vả.
– Biết ơn cô giáo trợ giảng luôn có mặt full trong lớp từ thứ 2 tới thứ 7 để cùng mình có những bài giảng hay trong lớp.
– Biết ơn những người đã-đang gồng mình trong cuộc chiến chống covid để cho những người còn lại ở nhà an tâm làm việc.
– Biết ơn bà xã đã luôn chăm sóc cho mình từng bữa cơm, và tươm tất mọi thứ trong nhà sau giờ mình làm việc.
Biết ơn và biết ơn !
HCM, 12/07/2021
BS. Nguyễn Thái Duy
Hành trình 15 năm
Bài viết có thể bạn quan tâm:
Để lại một phản hồi Hủy