Kết thúc kỳ thi giữa kỳ, chưa kịp thở thì nó bị cuốn vô cái dealine của mùa thi giải phẫu – sinh lý, rồi trả nợ mấy bài Test. Làm quần quật mấy ngày, hôm nay thức dậy tự dung chông chênh. Haizz cơ thể lại biểu tình đòi nghỉ ngơi đây mà. Nó tặc lưỡi thôi nghỉ một tẹo vậy. Nó lên dây cót, bật dậy khỏi giường như cái lò xo, ăn một bữa sáng thật đàng hoàng. Pha một cốc cà phê, bật lap, mở vài bản nhạc nghe cho khuây khỏa.
Rồi chợt nghĩ mình hiện tại với con bé 5 năm trước mới bỡ ngỡ bước vô trường thì khác gì nhau nhỉ? Chắc là già đi nhiều, ừ thì cũng đúng thôi biết bao đêm trực chạy vật vã, biết bao mùa thi đã trôi qua, biết bao quyển giáo trình cũng đã cày banh chành. Đợt này nghe mấy bạn mấy anh chị “bán than” cũng nhiều rằng họ chẳng còn muốn tiếp tục nữa, rằng họ cũng không biết họ muốn gì. Ra trường rồi giờ làm gì, chọn nghành gì, chọn làm ở đâu hay học gì, hay là bỏ quách về nhà ở với má với em.
Mình ngẫm đi ngẫm lại thấy mình cũng’ ba phải’! Đi Ngoại tổng quát từ năm 2- thiệt ảo tưởng sức mạnh. Sang năm 3 thì ngày nào cũng cày Nội, ốm đau gì cũng mò lên bệnh viện nói chuyện với mấy cô mấy bác ở bệnh phòng. Đến năm 4 lại mê ‘đẻ đái’ rồi cũng nếm đủ đắng cay ngọt bùi, cũng xác xơ nhiều nhưng mà cũng lớn nhiều. Năm 5, mình quyết định dừng lại ở một chuyên khoa lẻ mà trước giờ mình chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ chọn nó để gắn bó mặc dù là mình cực mê…
Vì nhiều lý do, rồi mình ‘bỏ hết’ không gắn bó với bệnh viện nhiều nữa. Thay vào đó là đọc sách nhiều hơn cả về chuyên nghành lẫn kỹ năng, rồi mình tập thể dục, ăn uống ngủ nghỉ lành mạnh, hăng tham gia phong trào hơn và cũng nghiêm túc hơn với Ielts. Mình biết khoảng thời gian cho sự chuẩn bị của mình đã dần cạn và mình đang cố gắng sẵn sàng nhất có thể.
Thôi thì giờ ngồi xuống bàn một tẹo về đam mê các cậu nhé!
Đối với một đứa hay thay đổi và cả thèm chóng chán như mình thì việc mình tìm ra cái mình thực sự thích và thực sự muốn gắn bó với nó là một điều cực kỳ khó khăn.
Nên thay vì hết ngày này đến ngày khác lê lết tìm câu trả lời, rồi lại ngồi đó tuyệt vọng than khóc cho số phận hẩm hiu, rồi lại trách đời bất công sao người ta giỏi thế mà mình ‘dốt’ thế, rồi lúc túng quẩn lại nghĩ hay là mình đi sai đường rồi bla bla…thì mình đã cho chính bản thân mình một cơ hội, à mà không là rất nhiều cơ hội để thử.
Suy cho cùng thích hay không thích nó chỉ là cảm xúc chủ quan do chính bộ não của bạn chi phối và tất nhiên là bạn hoàn toàn có thể kiểm soát được nó. Khi bạn trao cho bản thân bạn cơ hội để thử ở một lĩnh vực gì đó mới thì hãy tập cách yêu nó một cách thật chủ động và thật nghiêm túc. Hãy nghĩ rằng đây có thể là cơ hội duy nhất mà bạn có được để giúp bạn có thể hiểu bản thân mình hơn. Cứ mạnh dạn thử đi các cậu, mình còn trẻ, còn sức thì còn cày, làm sai thì làm lại. Chọn cái mình thiệt giỏi và gắn bó với nó. May mắn và cơ hội chỉ đến với những người biết phấn đấu và cố gắng thôi các cậu ạ.
Chúc các cậu sức khỏe và thành công!
Thu Tình
Y5-ĐHTN
Gởi bài chia sẻ tâm sự, kinh nghiệm học tập, văn thơ y khoa
Liên hệ: Anhvanyds
Để lại một phản hồi Hủy