Nếu cuộc đời của mỗi người từ khi mới sinh ra đến khi trút hơi thở cuối cùng để về bên kia thế giới đúng là một chữ O tròn trịa thì chẳng có gì phải nói! Thế nhưng, cuộc sống đâu phải đơn giản như vậy, nó là tập hợp những điều mà đối với tôi nó là “tương đối”.
Sinh ra và lớn lên ở một vùng núi cao, Tây Nguyên. Nơi mà các bạn của tôi thường “ngây ngô” nghĩ là “đất voi đẻ trứng”. Đối với các bạn bè từ nhỏ đã sinh ra ở các đô thị lớn thì những đứa trẻ như chúng tôi sẽ thiệt thòi biết bao. Nhưng đối với tôi nó cũng thường thôi. Thay vì phải chật vật lo chỗ này chỗ kia cho con cái được trường học tốt, học được thầy cô giỏi thì ở quê, chúng tôi chỉ có 1 trường, 1 cô giáo và chẳng có sự chọn lựa nào sất! Bao thế hệ đi qua, chỉ có 1 cô tên H’B Lan là rèn chữ, ấy vậy nhưng mãi tới giờ cô đã già, tóc đã bạc nhưng những đứa cháu tôi vẫn còn đến cô rèn chữ. Chữ tôi cũng tạm dám đi thi thố với mọi người, thế là được! Thấy bao cha mẹ ở trong thành phố lo con cái từng miếng ăn, chỗ chơi và luôn nom nóp lo sợ chúng, tôi thiết nghĩ thuở ấy và bây giờ ở quê cũng như vậy, con nít tự do tung tăng bắt bướm, hái hoa, thả diều…Tuổi thơ tôi đi qua với biết bao kỉ niệm đẹp, với biết bao trò vui mà chỉ có ở “quê” mới có được. Nhiều khi trong câu chuyện, tôi đề cập đến những trò vui ấy thì mấy đứa cháu tôi chỉ có ngồi há miệng tròn mà suy nghĩ, tôi không biết nó có hình dung ra không nữa. Sau này lớn lên đi học, tôi vào thành phố và “từ từ” tiếp cận văn minh hiện đại, ngẫm lại mình cũng chẳng gì “cùi bắp” lắm so với mấy đứa bạn. Thế là được rồi, lớn lên ở nông thôn hay ở thành phố thì cũng “tương đối” thôi nhỉ 🙂
Gia đình trung nông thì cũng chẳng c
Kể cả chuyện bạn bè cũng thế, đều là “tương đối”. Tôi khá nhiều bạn, điều đó cũng thường! Nhiều bạn, nhiều mối quan hệ, nhiều khi la cà, và nhiều khi lu bu giúp bạn bè hoặc nhiều lúc rất bực mình vì hết đi hội này đến nhóm khác. Bạn nhiều nó khổ thế đấy, nhưng đổi lại tôi vui. Tôi gởi ở mỗi người tất cả sự thật lòng của tôi và tôi mong nhận lại bằng phân nữa ấy cũng là tốt lắm rồi! Tôi là vốn người khá là kín chuyện và cũng tạm gọi là cái “thùng rác trung thành” cho các cô nàng vô tư trút tâm sự của mình vào những giọt nước mắt, dùng khăn giấy chùi xong rồi vứt thẳng vào đó. Chẳng hề chi, càng nghe nhiều càng thấm, càng thấm càng hiểu thêm con gái, cũng có cái hay, hehe. Rồi đến khi tôi gặp chuyện buồn, những người tôi đã từng được tâm sự, tôi điểm danh lại và moi đầu từng người ra tôi trút trả lại mớ bòng bong đấy cho họ. Và tôi hiểu ra rằng, tôi chẳng tài cán gì khi nói những chuyện ấy hết trơn, lúc họ buồn họ cũng chẳng buồn nghe ai nói hay khuyên gì, mà chỉ là một địa chỉ để họ trút đi bầu tâm sự mà thôi. Sống là thế, mà thế là vui rồi, vui khi bạn vui có người cùng động viên cổ vũ, khi bạn buồn có kẻ ngồi không để nghe bạn luyên thuyên. Tốt, có vay, có trả vậy mới là cuộc sống. ^^!
Chuyện học. Nan giải, nan giải đây! Tôi dành hơi bị nhiều thời gian cho việc học, vì bắt buộc thôi chứ chẳng tài cán hay là gián-mọt sách gì J Thiết nghĩ khi xưa đi theo ngành nghề khác có khi giờ phè phỡn sáng cơ quan, chiều lang thang khắp phố, tối về ôm gấu bông ngủ thẳng cẳng, nhưng cũng có khi giờ đang lang bạt nơi nào không biết với cái bụng đói meo mà không dám phone về nhà alo^ mama xin tiền sống qua ngày, haha. Tôi bỏ thời gian ra nhiều cũng chỉ hy vọng sau này được việc tốt, làm được tốt, để kiếm nhiều tiền và cuối cùng là cũng để chăm lo gia đình, và nuôi con cái, mục đích cao đẹp nhất của cuộc sống. Vậy có học ít hay nhiều cũng là “tương đối” thôi, học ít, ra đời sớm trưởng thành hơn nhưng chưa chắc đã vững vàng hơn sau này, nhưng học nhiều cũng không hẳn là ngược lại: ra đời muộn, ít trưởng thành và sung túc sau này. Quan trọng là ở bạn, có nhận thức được việc cần và nên làm để sau này được mãn nguyện hay không thôi?!?
Tôi ghét phải nói chuyện tình yêu, nhưng nó cũng là một phần thú vị trong cuộc sống, nó cũng có khái niệm “tương đối” xen lẫn vào. Tôi với vừa từ chối một tình yêu, và tôi lại vừa đây bị một tình yêu khác từ chối. Một người tôi nhận ra là có tất cả những tố chất cần thiết để là một người yêu tốt, một người vợ hiền và là một bà mẹ đảm đang, nhưng ngặt nỗi tôi chẳng thể nào có một chút “lãng mạn” khi ở bên cô ấy, tôi xin lỗi và thú nhận rất thực lòng, tôi hy vọng cô ấy không buồn vì tôi. Một người tôi chưa biết rõ lắm về gia đình, về công-dung-ngôn-hạnh, nhưng cô ấy luôn dễ thương và bé bỏng trong ánh mắt tôi, một cô bé tốt, một người dễ bị tổn thương tình cảm, và tôi muốn được ở bên chăm sóc và chia sẽ nhưng cô cũng rất thật lòng và chân thật với tôi: cô muốn được tự do, chưa muốn nghĩ đến tình cảm lần nữa và hình như tôi không đạt tiêu chuẩn kén bạn trai của cô ấy. Huề! Và tất nhiên là chẳng buồn, không phải tôi không quả gan làm tất cả những điều có thể, nhưng tôi không muốn người ta, người ta không muốn tôi. Quy luật tự nhiên của trái đất: tất cả đều tương đối!
Thế nhưng nói tào lao như vậy cũng nhắn nhủ một điều đơn sơ thôi: Mặc dù không phải mọi điều đều tốt đẹp nhưng biết chấp nhận những điều không tốt và hạnh phúc với những điều có được là tốt lắm rồi, những điều tương đối bao giờ cũng thường gặp và dễ tìm hơn tuyệt đối. ^^
HCM 06/07/2011
Để lại một phản hồi Hủy